Khi vợ vắng nhà
Dưới sự phân công của lãnh đạo cơ quan, tôi được cử tham dự lớp tập huấn ngắn hạn ở Phú Yên. Bao nỗi lo lắng chưa yên tâm xa chồng xa con cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa.
Tôi hết lời xin lãnh đạo cho khất lớp tập huấn này nhưng không được. Ông giám đốc lớn tiếng: “Cô có biết mình đã bỏ lỡ biết bao cơ hội rồi không? Đi làm để cống hiến chứ lúc nào cũng chồng với con”. Tôi rất thông cảm cho lãnh đạo suốt ngày chỉ quan tâm đến ngoại giao, dự án, nên không thể hiểu cho những nhân viên nữ đang bận nuôi con mọn. Nay con ốm, mai con đau, có lẽ chẳng người mẹ nào yên tâm xa con mình hàng tháng trời.
Vì cái ghế trưởng phòng đang chờ người kế vị, nên tôi đành rũ bỏ mọi lo lắng, quyết tâm đi tập huấn. Trước khi đi tôi không quên chuẩn bị lương thực cho chồng, cho con, đúc đầy tủ lạnh và dặn dò: Nếu con ốm không được tắm, nhớ cho con ăn ngủ đúng giờ, mỗi khi con thức dậy nhớ phải bôi dầu vào thóp mụ con và gang bàn chân con, sẽ có tác dụng tránh cúm...
Rất may chồng tôi là dược sĩ, nên mọi thuốc thang anh rất dành. Bà ngoại cũng trấn an: “Mày cứ lo lắng linh tinh, cai sữa rồi, tối nó có khóc nữa đâu, trộm mụ nó chỉ ăn với ngủ thì còn lo gì. Cứ đi đi mẹ sẽ lên trông con cho”. Tôi thở phào nhẹ nhõm, dù sao có bà vẫn hơn.
Lần đầu tôi xa chồng con, một mình nằm trong căn phòng khách sạn thật trống trải và lạnh lẽo. Nhớ con nước mắt cứ trào ra, tôi lấy điện thoại gọi cho chồng. Có hôm đang ngồi trong lớp học, chuông điện thoại reo, là số của bà ngoại, tôi giật mình thon thót, nghĩ khôn nghĩ dại...
“Sướng nhất mày đấy con ạ. Thằng Quang như thay tính đổi nết, tự dưng thấy chịu khó và có trách nhiệm lạ thường. Sáng cứ 5 giờ nó dậy, đi chợ mua thức ăn cả ngày, nấu cháo cho con ăn xong đâu vào đấy mới dắt xe đi làm. Hôm nọ thấy con bé ho vì hít phải khói thuốc lá, nó bực mình nên bỏ thuốc rồi hay sao ấy. Đến tuần nay mẹ không thấy nó hút nữa”.
Tôi ngạc nhiên và hạnh phúc vô cùng. Ngày trước anh chưa một lần làm được điều đó, thậm chí quần áo bốc mùi anh coi như không ngửi thấy, quần áo phơi ngoài trời mưa anh coi như không nhìn thấy, và đặc biệt, tôi không nhớ mình đã rơi bao nhiêu nước mắt vì tủi thân khi nói anh bỏ thuốc mà không được. Giờ anh đã thay đổi khiến tôi mát lòng mát dạ.
Trước đây có phải vì tôi quá chiều anh, quá lo lắng cho anh, biến anh thành vụng về và lười nhác? Trộm nghĩ có lẽ thi thoảng nên xa nhà một vài ngày để anh có cơ hội thể hiện nhiều hơn. Đợt tập huấn kết thúc thật có hậu bởi kết quả đạt được nằm ngoài mong đợi.